Hồi còn học tiểu học,rồi cấp hai,cấp 3 con bé hay viết nk ,có thể không hay nhưng là hay viết.Viết để lưu lại những khoảnh khắc mà con bé nhớ,vui có,buồn có,có cả những thứ mà ko muốn cho ai biết,nó viết vào một cuốn sổ nhỏ ,viết và để nó lên cái kẹt gần nóc nhà,nơi mà chỉ nó biết.Không nhớ rõ là nó đã tiêu hủy cuốn sổ đó chưa,nhà nó mới làm nhà,lúc đó nó đang đi học xa,và về cơ bản là nó đã quên.Nếu như là một ai đó đọc chắc là họ được phen super soi và cười nghiêng ngả.thôi kệ,năm đầu lên đại học nó cũng viết ,cuốn nhật ký hẳn hoi.Viết về lúc nhớ nhà,về những dự định,về mục tiêu,về sự chán nản bản thân,về việc thay đổi khi vào CLB.....rồi lại viết vào đt,mật khẩu riêng cho nó,chỉ có thế nó mới thấy khuây khỏa,thực sự nó cần một nơi để nói,có thể là một đứa bạn thân,có thể là một tờ giấy phẳng lì,và h nó tìm đến cái này,và bài viết này nó dùng để thử xem có chế độ cá nhân hay không thôi :)
Và kết quả là không